“…ngươi đừng vào chỗ nhất…” (Lc 14,8)
“Một miếng giữa làng…bằng một sàng xó bếp !!!”… Cái não trạng rất Việt này…cho đến nay vẫn còn và còn cách quyết liệt trong nhiều mâm tiệc đời…ở nhiều trường hợp khác nhau…
Một miếng thì chỉ cần “ngủm” một cái là xong… Nhưng nó lại là cái “miếng giữa làng…” – cái miếng của danh dự – cái miếng của “giai cấp!” – cái miếng của hơn thua – nên ngủm một cái là xong… tuy nhiên dư âm của nó thì đậm đà , làm khoái lòng người… và vì thế người ta “ngậm mà nghe!”…rất lâu trong lòng mình , trong gia đình mình… và trong gia tộc mình…
Một sàng thì nhiều lắm…và thế ngồi để ăn cũng khá là khoáng đạt : dạng hai cẳng ra…ôm lấy cái sàng thức ăn… và thoải mái bốc , thoải mái nhồm nhoàm…nhưng lại chỉ có một mình mình , không ai thấy , không ai ngưỡng mộ , và không ai ghen tỵ… nên không thích , không khoái !!!
CHỖ NHẤT…vì thế luôn là một hấp dẫn , một miếng mồi…
Tiệc Đời thì nhiều mâm lắm…và cũng rất nhiều trường hợp mâm nào cũng có mình : vẫn là Chỗ Nhất!!!
Do nhiều mâm và mâm nào cũng có mình…nên nhiều khi ảo tưởng : mình là số một… không có mình là không xong !!!... Và ảo tưởng như thế…nên dễ để vênh vang – dễ để có não trạng mình thuộc dạng bất khả thay thế – dễ để coi trời bằng vung – và cũng dễ để , mỗi tối xoa bụng mình , thấy cái lỗ rốn mình siêu quần !!!
Chỉ với một lời khuyên : đừng chọn Chỗ Nhất khi chứng kiến cái cảnh người này được mời lên và kẻ kia thì “sorry!”… mà Chúa Giêsu đã đưa chúng ta vào một sự thật là : quá ít người thấy mình thật rõ mình như thế nào… nên hay có những chọn lựa cách sống không thật với chính mình… từ đó có hỗn loạn…
Bởi vì – dĩ nhiên là có những Chỗ Nhất và có những người được ngồi vào Chỗ Nhất – nhưng Bàn Tiệc là một nơi chốn có cao lương mỹ vị… và có sự yêu thương trao đổi…mà người ngồi Chỗ Nhất – kiểu nói dân dã của hôm nay là Chủ Xị! – thì phải điều hành , phải phân phối làm sao đó cho mọi thực khách đều no đủ – mọi thực khách đều thỏa mãn… và mọi thực khách đều nhìn nhau thân thiện…
Nhớ có lần đọc Suy Niệm của Mi Trầm… Cái Lão Đồng Môn này kiếm ở đâu ra hai cái hình ảnh thiên đàng và hỏa ngục…rất ấn tượng : hỏa ngục là trên một bàn tiệc nhiều thực phẩm thuộc hạng cung đình… nhưng thực khách ốm o , gầy mòn… và thiên đàng cũng có bàn tiệc như thế… và thực khách no nê, phấn khởi… Sự khác biệt là ở đôi đũa và cách sử dụng đôi đũa… Đôi đũa dài cỡ nửa thước bị gắn vào tay của mỗi người… và – do trong hoả ngục – mạnh ai nấy gắp bỏ vào miệng của mình… nên rơi vãi lung tung…mà trong miệng thì không có gì!!! Còn ở thiên đàng…thì – ngược lại – người ta dùng đôi đũa ấy , cẩn thận gắp thực phẩm và âu yếm đưa vào miệng nhau – kẻ này gắp cho người kia – và thế là no đủ !!! Chỗ Nhất cũng là đây!!!
Hôm nay – ở đâu cũng có Chỗ Nhất : Nhà Hàng , Bến Xe , Bến Tàu , Phi Trường … Ba cái chữ VIP… nó là cái giá của một lớp người : giá cao với nhiều điều ưu đãi… dĩ nhiên không phải mục đích để tôn vinh… nhưng là những Chỗ Nhất…để “chém!”…
Hạng tầm tầm…thì phải lưu ý : hoặc là vô tình , hoặc là cố ý…đi vào cánh cửa với ba chữ VIP ấy là dễ bị “thương!” lắm!!!
Một kinh nghiệm bản thân : phi trường Aquino – Phi Luật Tân – có bốn cổng ra : hai của hạng tầm tầm…thì phải đi xuống – hai của VIP thì đi thẳng ra xe… Đài “Radio Veritas” cho xe ra đón mình… Con đường từ Quezon City tới phi trường là con đường của gian nan với tình trạng ùn tắc giao thông có tiếng của Phi… nên ít có chuyến đón khách nào của Đài mà không mất một ngày trời…cả đi lẫn về… Mình xuống máy bay, tay kéo xách , tay đút túi… vừa đi vừa huýt sáo với hai hàm răng giả…một cách thoải mái… nên cứ vui chân mà đi theo một nhóm áo quần khá tươm tất… Ra cổng…và đợi… đợi hoài không thấy gì !!! Trời dần về chiều…nên đành vẫy “taxi”… Taxi vừa đến cổng Đài thì xe đón mình cũng đạp thắng dừng lại!!! Hai bên bước xuống ràm nhau một hồi… và mình phải chi một chuyến “taxi” khá cao… gần 5.000 pesos…một nửa tháng lương hợp đồng!!! Một lần lộn mình làm VIP mà đã thấy ngay được thiệt hại huống chi là nếu mình là VIP thật…mà không “ngồi” cho đúng “chỗ!”, không hành động cho đúng “chỗ!”…
Hôm nay cũng là Lễ Thánh Gioan Tẩy Giả bị xử trảm… nhưng nhường chỗ cho tầm quan trọng của Ngày Đầu Tuần mừng Chúa Sống Lại… Câu chuyện Gioan Tẩy Giả bị chém do Hêrôđê – kẻ ngồi Chỗ Nhất trong một Bữa Tiệc - lỡ lời hứa với một cô bé – con của một mụ nạ giòng – đã làm cho cái đầu của Gioan từ cổ mình chuyển qua nằm trên dĩa…vẫn làm cho mình suy nghĩ rất nhiều : Chỗ Nhất bao giờ cũng cần phải đề phòng!!!
Lạy Chúa! Không biết lúc này con có đang ngồi ở một chỗ nhất nào không trên Bàn Tiệc cuộc đời này… nhưng lời nhắc nhở của Chúa cũng giúp con biết giật mình…để nhìn lại !!!
Lm. Giuse Ngô Mạnh Điệp
Thứ Bảy, 28 tháng 8, 2010
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét