Ngày ấy tao chỉ có vỏn vẹn một bộ đồ, cứ tối đến là giặt để có sáng mai mặc tiếp. Vợ chồng tao về sống ở cái chòi tạm bợ, đi làm mướn kiếm ăn, làm hết mọi việc. Một ngày kia, thấy ở ổ gà đẻ có cái mùng rách người ta lót cho gà tao mừng hết lớn nói với chị chủ : Em sẽ kiếm rơm lót lại ổ gà, chị cho em chiếc mùng. Tao đã lấy mùng và cẩn thận mang ra suối ngâm cho trôi đi hết phân gà để hai vợ chồng có cái mà nằm.
Thời gian trôi qua...có những lúc nghiệt ngã, vẫn chợt nhiên bắt gặp CẶP NHẪN ấy, bây giờ đã bạt màu...Đời tao như thế đó Linh, tao không nghĩ là mình đã chịu đựng nỗi. Rất trân trọng anh em, tao không dám làm phiền, ai cũng có gia đình cũng có những lo toan. Tao đã quen rồi chuổi dài của những khổ đau.
Có thể bạn đã nhìn bạn mình bằng ánh mắt khác...dù đã bạt màu vẫn lóe lên ánh vàng bạn ạ.
Chia sẻ với các bạn chuyện thật của bạn ta, ước mơ nhiều lắm giữ gìn nhau.
tình cờ đ5c được bài này....
Trả lờiXóanhớ lại bạn thân tôi vì quá nghèo ngày cưới phải mượn tôi chiếc nhẫn cho cô dâu, cưới xong họ trả lại tôi...bây giờ mỗi lần gặp nhau họ vẫn tiếc rẻ...nhìn trên tay đôi nhẩn vàng thật nhận kim cương mua nhiều năm sau ngày cưới khi họ có tiền...
phải chi ngày đó mua đôi nhẩn giả...
Nhẩn giả nhưng quý lắm thay, đâu cần nhẩn thật, phải không bạn?