Mình sợ khi mình không viết, mình sẽ mất mát một thứ gì quan trọng trong đời.
Bạn đừng nghĩ gì cao siêu, nhẹ nhàng thôi, chân thành thôi với ước ao sống thật...
Giả tạo và sống hai mặt sẽ không là điều mình thích.
TÌNH Ở TRÊN CAO...
Tình ở trên cao : Bởi không ngước nhìn sẽ chẳng thấy, bởi không tìm kiếm sẽ chẳng bao giờ gặp và thật sự nếu không tạo điều kiện cho nhau, tình sẽ mãi là một khoảng cách không với tới.
Xem hình :
Sau HN mỗi đứa đi một nẻo : Sáng đưa Mẹ về Biên Hoà, Quang đi Bảo Lộc, Như Văn về Đất Đỏ, Huy Vân về Gia Kiệm, Bá Nhân và mình vào lại Saigon. Nghĩ tưởng những khoảnh khắc gặp gỡ là chấm hết, thế mà vì níu kéo nhau đã tạo nên một sự kiện.
Cái anh chàng nhìn vẽ bề ngoài tầm thường lại có một trái tim lớn. Đi một mình lặng lẽ từ rất xa về chỉ mong được gặp, ở gần, hít thở chính cái hương vị của bạn bè. Ngay từ khi xuống phi trường và cả lúc chuẩn bị bay trở lại, mình đã được cái diễm phúc ấy, một đêm, hai đêm và ba, bốn đêm cận kề với bạn. Giờ nghĩ tưởng, nếu như mình không đến mình đã vô tâm biết chừng nào.
TÌNH Ở TRÊN CAO, mình nghĩ thế. Bởi nó cần một động tác để với tới : Tao sẽ đi Bảo lộc và ngày đó tao sẽ xuống với mày ( Huy Vân ). Nói thì dễ mà thực hiện lại là chuyện khác. Những cú điện thoại qua lại, níu kéo mong anh em trong vùng cùng hiện diện : Rãnh quá hả !!! Vừa mới gặp xong đòi gặp nữa là sao ??? Đâu phải gần đâu, mỗi đứa cách nhau cả trăm cây số. Hứa mà lòng thì không... mệt mệt xa xâm...
TÌNH VẪN Ở TRÊN CAO, đêm đó những tiếng chuông reo đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của mình : Mày có đi không ? Ừ đi thì đi, vội vã sắp xếp công việc còn ngổn ngang, 7g chạy vội ra xe đò để kịp chuyến... 7g tối, Huy Vân gọi mình : Mày về tới chưa ? Chưa tao đang đi bộ ngoài Bình Triệu tìm xe ôm ( tội nghiệp theo xe với Sáng về tới Hố Nai, phải xuống đón xe đò, hứa là vào đến bến thế mà nó đã thả mình ở Bình Triệu )...rã rời
Linhsb73
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét