Tối qua đi làm trên Gia Kiệm, lại được một dịp ngủ đêm nhà bạn.
Trời lại thử lòng, mưa như trút, mưa dai dẳng. Một khoảng đường không xa khoảng 5-7km so lúc bình thường, nhưng sao cảm thấy ái ngại ... Mình tự cảm như vậy.
Phải chi đừng kêu réo nhau thì giờ này im đi là xong, một cách ứng xử rất thường của đời thường. Mình gọi về cho vợ: Mưa quá em. Thế Anh Huy Vân lên đón Anh ? Chứ sao, Anh làm khổ Bạn.
Một tiếng đồng hồ sau, mưa vẫn như trút, mình gọi Huy Vân : Mày đi chưa ? Tao đi rồi. Mình chưa tin hỏi lần nữa : Mày đi chưa ? Tao đi rồi. Một cảm giác VUI LO tràn ngập : VUI vì vẫn có Bạn trong đời. LO vì mưa dữ quá, ướt Bạn. Mày đi xa chưa, chưa, quay về đi. Huy Vân một thoáng tần ngần... Có chiếc xe đi ngược về TP tao sẽ ké xuống đến Dốc mơ mày đón tao, thế sẽ đỡ hơn.
Chiếc xe hơi vừa đổ thì thằng Bạn già cũng trờ tới. Nó đã đứng đón mình dưới mưa.
Vẫn còn đó những NGƯỜI BẠN kiên trì yêu. Yêu cái TÌNH BẠN đã xa lắm rồi mà nhiều khi xét trong đời sống riêng nó không mấy là thực tế ?
Về xứ heo, ở đầu ngỏ đã thoảng cái mùi đặc trưng. Vẫn tiếng chó sủa, heo kêu nghe...
Hai thằng Bạn ghé mua thùng bia, mồi thì Huy Vân đã lo sẳn. Tiếng vợ Bạn : Anh lại về. Hai thằng ướt mưa mà ấm lòng.
Mày tắm nhé, bình nước sôi đã sẳn tự bao giờ. Lúc mình tắm thì Huy Vân đi cho heo ăn, tiếng kêu inh ỏi như khúc nhạc quê dễ thương lạ.
Cái lưng không khỏe, mình chỉ uống đến 4 lon rồi thôi. Mồi còn, bia còn nhưng sao sức không còn. Gọi cho Anh Hai, có lẽ bạn cũng đuối như vậy. Lâu nay đi làm, rồi về nằm thui thủi một mình ở nhà. Không nhậu, không nhà hàng, không bồ nhí thật tội nghiệp. Như Văn cũng vậy, đã chấm dứt 2 trung tâm Anh ngữ, đối diện với nhiều vấn đề về chi tiêu nên chàng mặc cho dòng đời lốc xoáy.
Thức dậy sớm và viết từ máy của bạn. Chia sẻ với Các Bạn cái ấm lòng của từ : KÊU RÉO NHAU. MÀY CÓ KHỎE KHÔNG ?
Linh73
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét