Thứ Ba, 16 tháng 2, 2010

CÚ revers KHÓ ĐỠ


Năm ấy anh em chúng mình đang ở lớp 11, vào một buổi chiều chủ nhật TCViện có một trận đấu volley giao hữu với đội bóng trường Lasan. Các bạn còn nhớ trường Lasan ở Hòn Chồng chứ: nôm na là cái gì họ cũng hơn Sao Biển mình; chẳng hạn như trường của họ khang trang hơn mình, tiền học phí của họ cao hơn, chương trình văn nghệ của họ phong phú (đã có lần trường mình được mời), bộ đồ thể thao của họ perfect uniform... Quả vậy khi khi vừa tới điểm tâp trung thì đã thấy một đoàn thể Lasan toàn đồ trắng ra nghênh đón đoàn Sao Biển cũng toàn đồ trắng. Điều hấp dẫn tôi nhất là tiếng nhạc line của electric guitar đang chơi bản Apache. Len lỏi vào tận stadium, tôi nhận ra trên sân bóng có hàng ghế danh dự cho các cha các thầy của hai đoàn, cha Láng là leader của Sao Biển. Các vận động viên bóng chuyền hai sắc áo màu xanh màu vàng đang khởi động, ban nhạc Lasan gồm hai guitarists hai singers đang giúp vui. Duới con mắt mình lúc đó, họ chơi hay làm sao. Bị lôi cuốn 3 thằng chúng tôi: Thuận, Lại hữu Phan (69), Quang Đại Hàn (69). Bộ tứ này (missed Hữu Thiện) vẫn thường tự nhận là Phượng Hoàng 2 (ban nhạc trẻ Phượng Hoàng đang rất nổi danh thời đó) xin biểu diễn góp vui liên khúc "Yêu người yêu đời- Tôi muốn- Hãy ngước mặt nhìn đời". OK! Sân cỏ được nhường lại, Thuận accord guitare hát phụ,Lại Hữu Phan chanteur chính, solo guitare Quang Đại hàn, hắn đang run như cầy sấy và sự cố bắt đầu từ đây: tôi nhắc "một hai ba Quang! intro". Không biết hắn bấm làm sao tiếng đàn chỉ nghe tẹt tẹt, tôi vào đại accord,ca sĩ Phan chả biết phải bắt đầu từ đâu,ba thằng khập khiểng "Bạn thân ơi cố gắng yêu thương đời ..Tôi muốn mình tìm đến thiê nhiên.." micro thì bị fe edback, guitar thì nghẹt sau cùng liên khúc cũng xong, nhưng thục tế không được hoàn hảo như vẫn nghêu ngao ở hàng lang étude. Trả cây đờn lại cho ban nhạc tôi liếc thấy mặt cha Láng tái đi giận dữ, âu chuyện chẳng lành rồi. Thúi hẻo ngày hôm đó đội bóng Sao biển lại bị thua.
Trong giờ cơm tối cha Láng nhắn tin: 3 anh Thuận, Quang, Phan sau giờ cơm lên phòng cha có việc. Phan lo lắng: "biết vậy hồi chiều anh em mình đừng nổi hứng sảng". Tôi an ủi "có lẽ cha nhắc nhở lần sau tập cho nhuyễn". Còn cái thằng Đại hàn nó cứ phớt tỉnh nhe răng cười ( thằng này nụ cười của nó thể hiện luôn cá tính, rất xuề xoà bình dân. Hai lần tôi ra Nha Trang hỏi thăm hắn nhưng nghe nói hắn moved nguyên family ra mõm Đồng Đệ trồng cây thuốc nam nên không tài nào tìm gặp được). Bước lên cầu thang cuối phòng ngủ chú lớn là đến ngay phòng cha Láng.
- Tôi gõ cửa "thưa cha"
- '"vào đi" giọng cha rất đanh
Ba thằng mặt tái ngắt khúm núm bước vào.
- "3 anh đứng một hàng ngang cho tôi"
Ba thằng răm rắp
- "các anh nghĩ sao mà chiều nay các anh lại lên hát"
-(không có câu trả lời )
- "các anh không thấy người ta chơi nhạc hay hơn các anh nhiều không ??..dzậy mà.. dzậy mà..(giận quá cha cà lăm).." cha buớc tới gần thằng Phan,nó đang đứng phía bên phải "bốp" ôi chao! một cái tát nảy lửa.
Tôi đang đứng ở giữa hai thằng.
- Cha hét "bước tới"
Một cú revers không kém cú tiêu dành cho Phan, lời của liên khúc hồi chiều "cười lên đi em ơi, dù nước mắt rớt trên vành môi" làm tôi thấy bớt rát cái má.
- "Lần sau tôi cấm các anh". kèm theo câu này thằng Quang đại hàn lãng doublé một cú tiêu và cú revers. Có lẽ nhạc sĩ Văn Lang cũng biết problem là do thằng này (run quá quên bài).Tội nghiệp nó "ở hiền" chả "gặp lành" tí nào.
Ra khỏi phòng cha , tôi khỏa lấp: tại tụi mình được đi xem Volley không xem nên cha Láng cho thưởng thức lợi hại của những cú đập và cú revers đấy.
Chuyện này "quê" quá, chả đứa nào xì cho ai. Và thời gian trôi đi, kỷ niệm buồn đắng năm nào khi nghĩ đến lại thấy có vị ngọt, ngọt của cái tuổi bồng bột,háo thắng,ham vui..
Năm 1990, tôi là cameraman cộng tác viên của Công Ty Điện Ảnh Tỉnh Bình Thuận, được cử đi thu hình Lễ Phong Chức Linh Mục tại nhà thờ Phan Rang. Ra đến nơi làm thủ tục xin phép với công an thị xã thì mới biết vị tân Linh mục là cha Lường (Lường nò) lớp đàn anh Sao Biển. Ôi thật thú vị. Trong khung ngắm camera, tôi nhận ra lần lượt các cha giáo: cha Sách vẫn còn phong độ kiếm hiệp, cha Huệ très sévère , cha Phong bác học với "Cơn Lốc Thần Linh", cha Ngọc quản lý hiền hòa dễ thương, cha tuyên uý Ban giờ ốm yếu vì vừa ra trại giam, cha Thanh ít nói hay chạy Honda dame, cha Tạc nhà nhiếp ảnh của TCV hồi đó với chiếc máy ảnh Yashica Electro, cha Sùng mái tóc trắng hơn và nhạc sĩ Văn Lang kia nữa...Đang trong Thánh lễ Truyền chức tôi nghĩ chẳng có cha giáo nào nhận ra thằng học trò này, cứ nghĩ nó là cán bộ (thời ấy khó ai có thể đeo một máy chụp hình tòng teng ra đường,rất dễ bị chụp mũ). Máy quay phim của tôi bắt đầu pan xuống hàng ghế người tham dự, tôi lại nhận ra các anh em: Điệp (67), Tuyết Hộ Diêm. Thống, Hân cùng lớp, Lân (67),Phẩm, Huy (65)..nhiều lắm không biết có bạn nào phát hiện ra tôi không?! riêng phần tôi, tôi đang có những fe eling của riêng mình...
Sau Thánh lễ là phần chụp ảnh lưu niệm lúc này tôi mới hạnh ngộ với anh em. Điệp nhận ra tôi đầu tiên, anh ta nói "đã thấy ngờ ngờ cái thằng Kim Thuận lớp 68 từ trong nhà thờ rồi kia", 15 năm rồi còn gì.Tay bắt mặt mừng , tôi đi theo anh em gặp cha Láng.
-Tôi lên tiếng trước: "chào cha! cha khỏe không! cha nhận ra con không?"
- Cha Láng nhìn xuống tay máy quay phim của tôi rồi nói: "thấy quen quen vậy thôi, chứ không nhớ rõ lắm.."
- Tôi cười"cha nhớ ba thằng bị ăn bợp tai vì xí xọn ở sân bóng LaSan không? con là Thuận đây"
- Cha biện hộ với nụ cười méo mó: "ôi chuyện hồi đó đấy mà, các chú quan tâm làm gì nữa".
Tôi nghĩ đúng là cha giáo nghĩ lầm mình rồi"thằng cán bộ này nó nhắc lại để nó kiếm chuyện chắc?!!".
Ngàn lần không cha giáo mến. Chuyện buồn đã trở thành kỷ niệm ngọt ngào "CÚ revers KHÓ ĐỠ" rồi. Thật vậy đó là kỷ niệm mà tôi và Phan vẫn thường nhắc lại'

Kim-Thuận 2/2010

* Các bạn biết không năm 2007 một sự ngẫu nhiên mình lại gặp cha Láng nhân một chuyến cha đi du lịch Mỹ. Lần này mình nhớ cha là English teacher với những vần thơ Văn phạm tiếng Anh dễ nhớ
"Same Some nghi phủ Any..."Sau cái ôm hôn nồng nàn tình thầy trò mình hỏi cha: "thưa cha qua Mỹ cha có bị trở ngại gì về English không?". Cha mộc mạc trả lời: "không lạc đường là may rồi: Thứ nhất tuổi gìà và ít xử dụng ở Việt Nam làm cha quên nhiều vocabulary, thứ hai bên này họ nói nhanh nhận ra không kịp, đi đâu cũng phải có cây bút tờ giấy". Thưa cha đúng vậy" A pen & a paper, i did the same thing you do".

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét