Bốn đứa đi café Lú, lúc ra ba đứa cười tươi như hoa, còn một đứa lú luôn...hahaha, đã không tự lượng sức mình...
Hiện nó đi lạc tận đâu đâu, vẫn chưa về tới VN. Hôm qua nó gọi đang ở Mã Lai...
Lú thiệt rồi vì thằng Tuấn nó kể tao nghe café Lú là như thế nào...hahaha
Ba chàng ngự lâm ơi, phải liên lạc với interpol tìm cách đưa chàng lú về.
Mèn đéc ơi, ai mà đọc chu Lu thành chữ Lú, Vừa vào quán cà phê thì găp được ba thằng Sơn,Trọng ,Vinh, ae mừng rở tay bắt tay,hõi thăm giòn giã,rồi Thằng Vinh kéo hết ra ngoài chụp hình,Vì trong quán đèn lu lu có thấy gì đâu mà chụp
(Nhìn lên Tường thấy người ta vẽ cái máy hình có hai đường gạch chéo,nên Th Vinh bảo ra ngoài) Cô tiếp viên tới hõi mấy câu gì bằng tiếng Mẽo với Th Vinh thôi.
Luân ơi,
Thằng Tuấn bảo : Ở Mỹ mà vào Lu thì chắc chắn ra sẽ Lú... khà,khà,khà
Thằng Tuấn cũng bảo : Quán gì mà chật ních, bàn xít rịt nhau, tiếp viên phải chen, nữa trên đụng bàn này, nữa dưới đụng bàn kia...khổ nổi bàn nào cũng có dấu chéo... khà,khà,khà.
Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Rất thích Luân nói về tình anh em. Đôi khi ở VN mãi lo cơm áo gạo tiền, ta đã cất giấu thật sâu tình bạn tuyệt vời ấy.
Chúc mừng hai ông bà Luân Loan có được những ngày dài bên nhau. Bạn bè nội đang thắc mắc sao Luân đi dài thế ? Mới hiểu ra bạn đã lựa chọn cái cần thiết nhất của cuộc đời. Một anh chàng luôn với cây đàn guitar thì chắc hẳn bản tình ca cuộc đời luôn là trầm bổng.
Hạnh phúc của mình đôi khi có một phần là được nhìn ngắm bạn bè hạnh phúc.
Linhsb73