Thứ Bảy, 14 tháng 7, 2012

“được đi dép, nhưng không được mặc hai áo !”

Tản mạn chuyện “được đi dép, nhưng không được mặc hai áo !”

“Người chỉ thị cho các ông không được mang gì đi đường, chỉ trừ cây gậy, không được mang lương thực, bao bị, tiền giắt lưng, được đi dép, nhưng không được mặc hai áo !” (Mc 6,8 - 9) 

Nghe lại chỉ thị của Chúa mà mình thấy thèn thẹn trong lòng : năm lần chuyển xứ và lần này rồi lần khác … càng ngày lại càng chồng chất …

Lần đến xứ đầu tiên năm 1975 để làm phó thì … chỉ vỏn vẹn một cái hòm gỗ … Lần chuyển xứ thứ hai năm 1989 để làm quản xứ … thì đã có nhiều hơn một chút đến độ phải dùng đến cộ bò … Lần chuyển xứ thứ ba năm 2002 … là một chuyến xe tải nhẹ … Lần chuyển xứ thứ tư năm 2008 là hai chuyến … Và lần vừa qua - 2011 - là bốn chuyến … với chín mười cái lồng chim, năm sáu chục giò lan, bảy tám gốc rễ kềnh càng, vài ba con mang con đỏ … Không biết còn lần nào khác nữa không … vì - cám ơn Chúa - ngay tại Giáo Xứ đã có sẵn “Khuôn Viên Phục Sinh” … dành để lưu giữ nắm tro tàn … và mong sao cũng không ai giành nhau mấy lồng chim và những giò lan không tên không tuổi … Đàng nào thì năm nay mình cũng đã mấp mé tuổi “cổ lai hy” rồi … Vậy mà thấy thèm cái tuổi 29 ngày nào : chỉ cần một chiếc hòm gỗ do bàn tay “thợ đụng” của ông già mà cũng chứa đủ và chứa được mọi thứ cần thiết …

Đa mang quá : cuộc đời và con người !!!

Hiếm có chỉ thị nào của Chúa mà lại chi tiết đến như thế : 
- Không được mang gì đi đường, chỉ trừ cây gậy ; 
- Không được mang lương thực, bao bì, tiền giắt lưng ; 
- Được đi dép, nhưng không được mang hai áo !

Quá ư chi tiết và rất ư kỹ lưỡng !!!

Trong năm lần chuyển xứ … thì có một lần - buổi trưa đầu tiên ở một xứ mới - vì không có ai được phân công đón tiếp và tất cả còn “bận” chuyện tiễn biệt này nọ … nên mình đành phải mượn cái nồi thật to, nấu 32 gói mì ăn liền … để cùng với dăm ba bà con xứ cũ tình nguyện ở lại sắp xếp … xì xụp với nhau ngay trước hiên nhà xứ … để bà con có thể trở về lại xứ của mình …

Trong chăn mới biết chăn có rận !!!

Dù sao thì Chúa cũng còn khá là thực tế … khi cho phép hai thứ : cây gậy đi đường và đôi dép … Dĩ nhiên có cả tấm áo che thân nữa … vì “không được mang hai áo !” … Có lẽ thời của Chúa, người ta chưa có nhiều thứ áo hoa hoè và rẻ tiền đồng thời tiện lợi cho mọi hoàn cảnh … nhất là khi phải lăn lóc hành trình rao giảng như Chúa …

Những cái “được mang và không được mang ” của Chúa - trong hôm nay và ở cái thời @ này - vậy mà vẫn còn nguyên giá trị của nó … dù có thể mỗi chuyến đi là năm sáu lần vận tải … nhưng … thật ra vẫn chỉ là tay không với cây gậy đi đường và đôi dép : cây gậy của niềm tin và đôi dép của đức cậy …

Đường đời cũng như Đạo là đường … biết bao nhiêu là những bất thường … mà những chồng chất qua năm tháng … mình cứ tưởng là đã dày dạn kinh nghiệm, ngất ngư hành trang … nhưng rồi vẫn cần - rất cần và chỉ cần - đến cây gậy và đôi dép Chúa cho phép mang theo : cây gậy của niềm tin và đôi dép của đức cậy …

Thời gian người thầy và người anh em bị bệnh tiểu đường nằm liệt tại nhà vốn cũng là quê hương của mình sau nhiều năm tháng phục vụ và ít ra cũng cả chục năm là quản xứ ngay tại giáo xứ quê mình, thỉnh thoảng mình đến thăm … và ở giai đoạn cuối … mình nhìn người thầy đáng kính và người anh em gương mẫu … mân mê cái bì thư với năm bảy trăm bạc làm quà … mà ứa nước mắt …

Đa đoan và bạc bẽo lắm thay !!!

Không biết ở đâu ra … mà cái thời mình đang sống đây xuất hiện nhiều thứ bệnh hoạn nan y đòi người ta chung sống với nó … như kiểu người ta vẫn nói : “sống chung với lũ” … nhưng lại có cái tên khá là quý phái : “bệnh nhà giàu” !!! Không lẽ ngày xưa không có những căn bệnh này ? Hay có … nhưng người ta âm thầm chịu đựng và lặng lẽ ra đi … vì khoa học chưa phát triển … và thuốc thang chưa có … Vậy mà hay … Cứ lặng lẽ sống … và cứ lặng lẽ ra đi … Bình yên … Ngày nay thì thuốc thang có đó … không lẽ không chạy, không chữa … và chạy chữa thì …

Tình cờ gặp được cuốn sách hình của phóng viên ảnh của Đức Chân Phước Gioan - Phaolô II - ông Adriano Bartoloni - với cái tựa nhè nhẹ “Vị Giáo Hoàng - Trong thẳm sâu của một con người” (Le Pape - Dans l’intimité d’un homme) … và tấm hình bìa là bóng dáng của một con người vận toàn trắng với cuốn sách Kinh Phụng Vụ trên tay nổi bật lên giữa một nền ảnh màu xanh đen với vòm lá còn đọng chút nắng vàng trên mặt : có lẽ là giờ kinh chiều … Tấm lưng khòm, khuôn mặt nặng suy tư nhưng tĩnh lặng, bàn tay nâng sách kinh, bàn tay đặt trên gối mình : mênh mông và đơn côi, bình yên và ray rứt, trắng - đen tương phản … Những ngày này người ta cũng đang ồn ào khai thác những rò rỉ từ Paolo Gabriele … Mình vẫn rất tâm đắc với hình ảnh chiếc quan tài mộc mạc và từng trang Tin Mừng lật nhẹ ở từng làn gió thoáng qua … khi “trong thẳm sâu của một con người”, Vị Giáo Hoàng yên nghỉ …

Hẳn là Ngài - Vị Chân Phước đáng yêu của chúng ta - Ngài cũng từng nhiều lần nghe cái lệnh truyền khá rõ ràng và đầy chi tiết : 
- Không được mang gì đi đường, chỉ trừ cây gậy ; 
- Không được mang lương thực, bao bì, tiền giắt lưng ; 
- Được đi dép, nhưng không được mang hai áo …

Dù sao thì … chỉ cần “cây gậy của niềm tin và đôi dép của đức cậy” thôi … đường đi … nhất định … vẫn tới đích : đường đời và Đạo là đường …

Lm. Giuse Ngô Mạnh Điệp

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét