Thứ Năm, 26 tháng 6, 2014

TÌNH BẠN...

Các Bạn 73,
     Có những hạnh phúc, mà một trong những cái ấy là TÌM ĐƯỢC MỘT NGƯỜI BẠN. Người bạn chân tình, người có thể hiểu, người có thể sẻ chia và là người mở lòng cho ta dừng lại. 
     Mình viết phóng sự này, bình thường thôi, cũng như mọi lần... nhưng khác hơn là một lời cảm ơn, một giữ gìn những điều cao quý mà lẽ thường ít khi gặp và lại rất ít với xã hội hôm nay.

     Lại một chuyến đi làm xa, mình điện bạn chiều nay đón tao nhé.
- 14g00 trời mưa như trút, rồi rỉ rã mãi...
- 17g00 xong việc, trời vẫn mưa, mình sốt ruột gọi lại... một lần, nhiều lần, điện vẫn reng nhưng không ai bắt máy. Chàng đang ở dưới chuồng heo, vội vã cho xong việc để đi đón bạn
- 18g00 bạn gọi lại, xong chưa ? Tao đi... mưa lắm mày đừng đi, đội mưa về bệnh chết... không sao tao đi. Biết là đường xa mình nói bạn đi xuyên rừng cao su cho gần hơn... Ừ tao biết... Thế là ngồi chờ mà lòng rã rít theo cơn mưa : Cuộc đời vẫn có những bất ngờ cao quý, cảm thấy nể phục cái ẩn sâu bên trong một tâm hồn. Chờ lâu lại sốt ruột... trời mưa, lầy lội, bóng đêm rừng cao su... càng nghĩ mới thấy thấm cái nghĩa tình.
     Bạn đến là mừng, hai thằng hai áo quay về trong cơn mưa. Thôi tao không đi đường tắc đâu, ớn thấy mẹ, thà xa một chút. Đoạn đường Dầu Giây - Gia Kiệm đang làm, lầy lội, nhiều đoạn chỉ còn lại phân nữa chen lẫn vào xe hơi, nước phủ bằng chàng lắc qua, lắc lại soi tìm những ổ gà bởi cứ mỗi lần sụp như thế mình lại bấu riết vào vai. Tội nghiệp phải chở thằng đau lưng.
Một nồi nước sôi chờ sẳn..., một dĩa cầy luộc, một dĩa gà rán, vài lon bia...
Hai thằng bạn đi vào cõi tiên bồng...
- 05g30 sáng, chàng đã dậy cho công việc chạy sớm hơn kịp giờ đưa mình quay trở lại nơi làm ở Dầu Giây.

​Mình vẫn cứ tự hỏi trong lòng và kiếm tìm cho một lời đáp...
Rễ tình... có lẽ là điều chàng đã luyện, đã hái, đã cất giữ được trong cuộc sống. Khi mà hằng ngày trên những giàn lan vẫn cứ âm thầm diễn ra... không một thắc mắc, không một đòi hỏi.

​Trao gởi vợ chồng bạn những suy nghĩ trong lòng như một lời cảm ơn, như lưu giữ một kỷ niệm đẹp trong đời. Điều mà bạn làm được chắc chắn vợ bạn cũng đã đồng hành. Mình cứ nhìn ấm nước nóng, cái mâm cơm... mình hiểu được cái âm thầm sâu lắng.

Linh73

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét