Thứ Năm, 26 tháng 6, 2014

MỘT CẢM XÚC THẬT...

Các Bạn 73,
     Mình chuyển các bạn bài viết của con 73. Một cảm xúc thật...

  10g00 sáng ngày 27/05/2014 con bắt đầu khởi hành qua nhà chú Linh, con đạp xe đạp gần 1 tiếng đồng hồ từ bên con qua nhà chú tầm khoảng 10km,do có google map nên chuyến đi khá thuận lợi,tầm 11h là đến được nhà chú,đầu tiên con cũng không biết nhà chú ra sao cả do con chưa qua nhà chú lần nào,nhưng nói thực là con hơi bất ngờ vì nhà chú khá nhỏ,nhưng đầy đủ tiện nghi,con cũng cám ơn về sự tiếp đón con như một đứa con đứa cháu trong nhà,con cảm thấy khá là thoải mái và dể chịu,ăn trưa cùng gia đình xong thì nghĩ trưa,phải nói là rất là thoải mái khi mà trong cái nóng của mùa hè tại sài gòn mà trong phòng chú có điều hòa,nằm đọc sách một tí rồi là con ngủ quất cờ lun(chắc do đạp xe lúc sáng ),tầm chiều thì dẫn Tí nhỏ tập đạp xe đạp,2 ae tập tầm 1tiếng thì về,lúc về ngồi chơi nghỉ ngơi 1 tí là ăn cơm tối cùng cô chú,ăn xong tầm 7h tối là con xin phép cả nhà rồi đạp xe về quận 7,con để ý là cuộc sống gia đình chú linh khá là bận rộn (đặc biệt là với chú Linh )nói chung con qua nhà chú cũng không giúp gì được cho gia đình nhiều cả,con chỉ muốn tham quan,hiểu biết thêm về gia đình chú Linh nói riêng và gia đình sao biển nói chung (nếu được ),nói chung là con hết biết gì để nói rồi,con học văn hỏi dở chú Linh thong cảm…………..

    Ở SAIGON mênh mông lắm người ơi... 
Nhưng sẽ thật chật chội, nhỏ bé nếu bạn đóng đi cửa tấm lòng...
Sau Giáng Sinh, sau cuộc họp mặt SBC Sg vừa rồi, chúng vẫn đợi... đợi sự chăm chút của Gđ 73. Có lẽ đã quá lâu rồi chăng ? Và hôm nay chúng vi hành...
     Đến giờ phải đi chụp hình, sẽ viết tiếp...

Mình viết tiếp :
      Đang ngồi làm việc với máy tính, thằng con lù lù đẩy chiếc xe đạp vào. Giật mình và ngạc nhiên ... sao nó đến ? Lẽ thường phải được báo trước, lẽ thường nó phải ăn mặc khá hơn, lẽ thường nó phải đi bằng honda hoặc là bus vì cự ly từ Đại Học Tôn Đức Thắng Q.7 về nhà Linh - Q.Bình Thạnh là rất xa... Mọi cái lẽ... không có lời đáp dành cho một sinh viên đang học tại Saigon, một sinh viên nghèo. Thằng con đã làm chuyện khác thường.
      Đã hơn 11g00 trưa, mình đón chắc là thằng con sẽ ngự lại đây. Đánh dây thép lên tầng trên ( mà theo diễn tả của thằng nhỏ là một gác gỗ, bởi nhà chú quá nhỏ so với hình dung của nó trước đó ). Tíc tíc te te tíc ... lầu trên nhận điện khẩn, tăng cường thêm chút cơm, chút canh... đón chú khách nhỏ.
      Sao con biết nhà chú mà tới ? Con có google map và cứ thế con đi, xa thật xa. Sao hè này con chưa về ? Con nợ môn ( nợ có nghĩa là không đủ điểm ), nên con phải ở lại ôn bài để thi. Thế ra con không chuyên cần... Mà con nợ môn gì ? Dạ thưa môn TƯ TƯỞNG HỒ CHÍ MINH.
      Một thoáng nghĩ suy, bây giờ con cái phải đối diện quá nhiều vấn đề và có lẽ chúng sẽ rất phân vân, lựa chọn cách gì ??? Giữa một xã hội đầy dẫy nghịch lý...

​Học ngày không đủ, tranh thủ học đêm...
Và điên thật chỉ thấy học, học và học...
Ba Mẹ đã giết mất tuổi thơ của con...
Biết sao ? Đành phải đi vào vòng xoáy xã hội.

​Và để nắm chắc một tương lai, vẫn là mịt mù. Bởi ta không lông, không cánh, bước ra đời phải hiểu hết chữ "... đầu tiên "... 
Chua xót, chạnh lòng... phải chi ngay từ đầu ta đã lựa cho con xe bánh này, thì giờ này có trái ngang chi ???
Có những ước mơ...
Có nhiều con đường khác...
Sao tới được... khi mà Cha Mẹ, nguồn nâng đỡ chính cứ mãi hoài vật lộn với áo cơm gạo tiền.
Ráng đi con...
Lời khuyên lại là một giáo điều !!!
....... 
Con cần sức bật, khi mà cuộc sống kẻ có tiền là thắng.
Con cần một tình thương, khi chung quanh chỉ có dối lừa.

Linhsb73

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét