Thứ Năm, 26 tháng 6, 2014

Café Lú...

Nhìn hình :
Hình ảnh nội tuyến 1
Bốn đứa đi café Lú, lúc ra ba đứa cười tươi như hoa, còn một đứa lú luôn...hahaha, đã không tự lượng sức mình...
Hiện nó đi lạc tận đâu đâu, vẫn chưa về tới VN. Hôm qua nó gọi đang ở Mã Lai...
Lú thiệt rồi vì thằng Tuấn nó kể tao nghe café Lú là như thế nào...hahaha
Ba chàng ngự lâm ơi, phải liên lạc với interpol tìm cách đưa chàng lú về.


Mèn đéc ơi, ai mà đọc chu Lu thành chữ Lú, Vừa vào quán cà phê thì găp được ba thằng Sơn,Trọng ,Vinh, ae mừng rở tay bắt tay,hõi thăm giòn giã,rồi Thằng Vinh kéo hết ra ngoài  chụp hình,Vì trong quán đèn lu lu có thấy gì đâu mà chụp 
(Nhìn lên Tường thấy người ta vẽ cái máy hình có hai đường gạch chéo,nên Th Vinh bảo ra ngoài) Cô tiếp viên tới hõi mấy câu gì bằng tiếng Mẽo với Th Vinh thôi.
 hihihi.Số tiếp viên bằng số lượng khách hàng lúc đó,còn cà phê ngon hay dỡ tùy cảm nhận thôi 
 Linh à cái mặt tao giống hình sự rồi,khỏi cần kêu interpol...
 Quang ơi bênh tao một chút chứ th Linh nó chọc thì chỉ có trốn thật thôi.Lúc Ở Mỹ có ae đùm bọc hõi thăm chăm sóc tận tình.Mới xuống phi trường Dallas thì có Quang hỏi thăm.Đến washinton,Philadelphia,Newyork,New Jersey,thì có Tòng nói chuyện suốt đêm qua điên thoại.Về Lasvegas thì có Sáng và Sơn hỏi thăm đẻ đòn gặp nhau ở Los Angles.Mới biết ae hãi ngoại không rãnh rỗi như ae nội.Phải đi làm cả ngày,còn một chút xíu thời giờ lo cho gia đình,còn phải tham các hội đoàn của nhà thờ nưa...Vậy mà ae vẫn giành thời gian cho bạn bè găp nhau.Biết ơn gia đình Sơn chuẩn bị bữa ăn chu đáo quá sức Mua:hai bộ bàn thấp kiểu Nhật mới,Tấm lót nền ngồi ăn mới,Một máy chụp hình có chân cao hình như cũng mới.Với các món ăn kiểu Nhật với rượu Sa kê đúng điệu luôn.
 Việc đi lang thang là vì mình hứa dẫn Loan đi một chuyến du lịch Mỹ theo saigontourist,nhưng qua phõng vân chỉ được một người.Nên phải đi với Loan tour Singapo-Mã Lai (vừa tới Sài gòn rồi đi luôn chứ chưa về nhà)
 Có một chuyên này kể cho ae nghe cũng hay.Ở Mã lai trong lúc đi lang thang xem người ta bán hàng trong siêu thị rộng lớn nhiều tần dưới chân tòa tháp đôi, với nhiều thang máy chạy lên xuống thì mình đi nhầm vào cái thang mày có nhiều người lên xuống,tưởng là trên tầng đó có cữa hàng .. ko phải,.. trên đó là phòng cầu nguyện (prayer room). Thấy người ta rữa tay sạch,rồi vào phòng cầu nguyện. Cầu nguyện một hồi rồi xuống đi chợ tiếp .Hay đấy chứ! Ở chợ mà cũng có phòng cầu nguyện.Tới giờ nào đó nhất định thì người ta phải cầu nguyện
 Lần sau nói chuyện nước Mẽo Quang nghe nha.
Luan.

Luân ơi,
     Thằng Tuấn bảo : Ở Mỹ mà vào Lu thì chắc chắn ra sẽ Lú... khà,khà,khà
     Thằng Tuấn cũng bảo : Quán gì mà chật ních, bàn xít rịt nhau, tiếp viên phải chen, nữa trên đụng bàn này, nữa dưới đụng bàn kia...khổ nổi bàn nào cũng có dấu chéo... khà,khà,khà.
     Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Rất thích Luân nói về tình anh em. Đôi khi ở VN mãi lo cơm áo gạo tiền, ta đã cất giấu thật sâu tình bạn tuyệt vời ấy.
     Chúc mừng hai ông bà Luân Loan có được những ngày dài bên nhau. Bạn bè nội đang thắc mắc sao Luân đi dài thế ? Mới hiểu ra bạn đã lựa chọn cái cần thiết nhất của cuộc đời. Một anh chàng luôn với cây đàn guitar thì chắc hẳn bản tình ca cuộc đời luôn là trầm bổng.
      Hạnh phúc của mình đôi khi có một phần là được nhìn ngắm bạn bè hạnh phúc.

Linhsb73

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét